St. Vincent Liem Parish

Câu Chuyện Ngày Của Mẹ (Mother's Day)

  May 7th, 2020

Có một người Mẹ nghèo, bà có một người con trai. Bà rất yêu thương đứa con trai này, mặc dù nhà rát nghèo nhưng bà luôn cố gắng tìm cách để đứa con trai của mình được đến trường và học tập.

Công việc hằng ngày của bà là mang bao đi từng nhà từng nhà để xin từng nắm gạo để con được no bụng và có tiền đến trường. Ngày nào cũng thế, bà đi từ rất sớm và đi rất xa nhà. Vì bà biết nếu để con trai mình và hàng xóm biết con bà sẽ xấu hổ mà không chịu đi học nữa, nên bà đến những nơi cách xa nơi mình ở để xin từng nắm gạo. Từng ngày như thế và rồi bao năm trôi qua đứa con trai của bà cũng vào được đại học bằng những nắm gạo mà Mẹ cậu đi xin mà chẳng hề biết Mẹ làm công việc đi xin gạo hằng ngày.

Ngày cậu nhập học cũng là ngày Mẹ cũng đã già và bao khoản phí để nhập học đè nặng trên vai người Mẹ già. Ngày ấy ở trường sinh viên đi học sẽ ở bán trú nên mỗi gia đình sẽ phải gửi gạo lên để nhà bếp nấu cho sinh viên ăn trong tháng đó. Cứ đầu mỗi tháng người Mẹ lại mang vài trăm nghìn lên cho cậu con trai và một bao gạo cho nhà bếp. Bà không để cho người con trai biết, bà lặng lẽ đi từ cổng sau trường để mang gạo vào nhà bếp.

Khi đến nhà bếp người đầu bếp thấy một bà già gương mặt nhăn nheo, lưng còng, đôi mắt sâu và làn da rám nắng. Người đầu bếp hỏi bà đi đâu, bà nói “tôi mang gạo đến nộp cho con trai tôi”. Người đầu bếp mở bao gạo ra để kiếm tra, khi bao gạo được mở người đầu bếp cảm thấy ngạc nhiên pha lẫn khó chịu rồi nói “bà mang gạo về đi” chúng tôi không nhận nhiều thứ gạo bỏ cùng một bao như thế. Bà lão cúi gầm mặt xuống rồi với vẻ cầu xin và nói “nhà tôi nghèo lắm, thực sự tôi chỉ có gạo thế này xin anh nhận dùm cho tôi xin cám ơn”. Thấy vẻ mặt bà lão tội nghiệp nên người đầu bếp đành nhận và dặn : “lần sau là tôi không nhận gạo như thế này nữa đâu nha!”. Nói xong bà lão cúi đầu cám ơn rồi lặng lẽ bước đi.

Rồi 1 tháng lại trôi qua bà lại làm công việc như tháng trước, bà mang bao gạo với rất nhiều loại gạo như tháng trước, mỗi thứ một loại và bà cũng cố gắng nan nỉ để người đầu bếp nhận, lần này anh ta rất cáo gắt với bà nhưng vẫn nhận. Trong lòng anh ta tự nhủ rằng tháng sau tuôi sẽ không nhận thứ gạo này của bà nữa, nấu cơm thật khó khăn. Rồi tiếp tục 1 tháng nữa, bà lão vẫn cứ mang thứ gạo như những lần trước, lần này người đầu bếp là mắng bà : “Tôi đã bảo với bà rồi, tôi không nhận gạo này nữa. Bà đem về đi!”. Tôi sẽ báo chuyện này cho hiệu trưởng. Lần này thì bà ngồi phệt xuống đất, lưng bà đã cong vì hàng ngày phải mang bao đi khắp nơi xin gạo”. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên gương mặt gầy. Rồi bà nói : “Tôi xin lỗi, nhưng thực sự không có cách nào khác. Tôi xin anh đừng báo với hiệu trưởng, tôi xin đừng để con trai tôi biết, nếu biết nó sẽ không muốn đi học nữa, vì đây là gạo hằng ngày tôi đi xin để có được nên nó mới như thế”. Người đâu bếp lặng người đi rồi ngồi xuống đỡ bà cụ ngồi và nói : “Cho tôi xin lỗi, tôi không biết chuyện này. Tôi sẽ báo chuyện này cho Hiệu Trưởng nhưng không để con bà biết đâu, bà cứ yên tâm”.

Rồi cứ thế suốt 4 năm học bà mang những bao gạo trộn lẫn đủ thứ gạo như thế. Cứ đầu tháng người đẫu bếp đứng đợi bà, khi thấy bà từ đằng xa anh chàng đã chạy ra đỡ giúp và vui vẻ nhận lấy bao gạo. Rồi ngày người con trai tốt nghiệp cũng đến, trong ngày tốt nghiệp trong bài đọc của mình Thầy Hiệu Trưởng đã đem câu chuyện kể lại trước toàn trường, mọi người khi nghe đều cảm động. Ngay sau đó Thầy đã gọi tên cậu con trai, đó chính là nhận vật trong truyện. Lúc đó, người đầu bếp đỡ người Mẹ vào hội trường người con trai bất ngờ và đã bật khóc khi thấy Mẹ. Hai Mẹ con ôm nhau trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người trong hội trường.

Tình Mẹ vĩ đại thế đấy, Mẹ sẵn sàng làm mọi điều để con trai mình được đến trường. Không ai yêu con bằng Mẹ.

Nguồn: tinvui.info

Các Bài Viết Khác: